Bạn Yết vừa luyện xong truyện “Giang hồ lắm kẻ dở hơi” của Ngữ Tiếu Lan San. Truyện rất dễ thương, ngọt và pha lẫn chút hài hước khiến bạn Yết cực kỳ muốn chạy đi chia sẻ với mọi người. Cơ mà, đời không như là mơ, quanh bạn Yết chẳng có ai hứng thú với câu chuyện này cả, bạn Yết cảm thấy rất chạnh lòng, đành phải viết một bài cảm nhận về truyện nhằm an ủi trái tim bé bỏng của mình.
Cảnh báo:
- Đây là truyện tình trai. Ai không hợp thì đừng nên xem.
- Truyện có yếu tố 18+ tuy chỉ nhẹ nhàng và tinh tế theo kiểu buông rèm nhiếp chính nhưng cũng đủ để trí tưởng tượng của độc giả bay cao và bay xa, hoàn toàn không phù hợp với mấy bé thỏ chưa đủ tuổi.
- Có thể bị spoil truyện nếu đọc phần tiếp theo ?
Bạn thụ tên Thẩm Thiên Lăng, vốn là một diễn viên bị xuyên không sang một thời đại khác vào xác của người trông giống y hệt mình, sống trong thân phận là công tử út của Nhật Nguyệt Sơn Trang. Ban đầu bạn Yết cực kỳ không thích bạn Lăng này cho lắm, hở chút là xỉu, hở chút là bệnh, nam nhi mà thân thể yếu ớt như cọng bún thiu. Sau đó mới biết là do bạn Lăng bị trúng cổ độc nên mới íu nhớt như thế.
Bạn công tên Tần Thiếu Vũ, là cung chủ của Truy Ảnh Cung. Ban đầu bạn công chỉ muốn lợi dụng bạn thụ mà thôi. Nhưng tiếp xúc nhiều, lại phát hiện đối phương quá sức thú vị, thế là yêu lúc nào không hay.
Truyện được viết bằng ngôi ba toàn năng, đọc rất thú vị, bạn Yết cứ vừa xem vừa cười không nhặt được mồm. Đọc Giang hồ lắm kẻ dở hơi, với bạn Yết mà nói là đã học hỏi được thêm rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm, có thể áp dụng cả vào thực tế. Khi bạn Yết nói như vậy với đứa bạn của mình, nàng ta đã quăng một cái mặt với biểu cảm stun rất buồn cười. “Yết áp dụng vào thực tế?” Ý là đam mẽo mà áp dụng cái quái gì? E hèm, thế thì phải nói đến những điểm mà bạn Yết cực thích của truyện rồi. Đây là một couple ngọt đến không còn gì có thể ngọt hơn.
Điểm mà bạn Yết bao thích trong Giang hồ lắm kẻ dở hơi:
- Khi mới gặp, bởi bạn Thẩm bị mất trí nhớ nên bạn Tần nói với bạn í rằng đối phương đang mang trong bụng đứa con của mình. Bạn Thẩm hiển nhiên trợn mắt lên không tin. Nam với nam làm sao có con được? Tuy vậy, sau khi bạn Tần chém gió về việc bạn Thẩm vì quá yêu mình mà đến gặp Hồ Tiên để xin một đứa con, lại nhìn vào cái bụng hơi bị béo béo của bản thân, bạn Thẩm không tránh khỏi có chút nghi hoặc “là bụng mỡ hay là thật sự có con với hắn?”. Bạn Tần sau khi chém gió xong, thấy bạn Thẩm hơi tin tin liền đắp chăn cho bạn, xoay người ra cửa … sau đó vịn lan can cười thắt ruột. Quá sức lưu manh!
- Nhóm ám vệ cực kỳ nhiều chuyện, dễ thương, hay bị Tần cung chủ ăn hiếp nhưng lại rất trung thành tận tụy. Xuyên suốt truyện, nhờ nhóm ám vệ mà bạn Yết cười lăn cười bò không biết bao nhiêu lần, giống như mấy viên kẹo nhỏ điểm xuyết trên cái bánh lớn, vừa có tác dụng trang trí cho đẹp mắt, vừa tăng thêm hương vị.
- Trong toàn truyện, có hai đoạn mà bạn Yết cảm thấy đặc sắc và gây ấn tượng đậm nét nhất, một trong hai đoạn đó là cảnh cả hai bạn Tần – Thẩm rơi xuống vực. Xin phép được trích lại như sau:
~ Người yêu nhất trên đời sắp biến mất trước mặt, Thẩm Thiên Lăng một khắc cũng không do dự, liều mạng nhảy xuống theo hắn.
Không thể sinh cùng nơi, vậy thì nguyện chết cùng chỗ. Vẫn tốt hơn từ nay về sau cô đơn ôm nỗi nhớ tới già.
Hai người rơi nhanh xuống vách núi, Tần Thiếu Vũ cắn răng dùng hết khí lực đón được Thẩm Thiên Lăng, ôm vào trong ngực. Tay phải hắn dùng kiếm đâm vào vách đá, từng tia lửa gai mắt lóe lên, ruốt cuộc miễn cưỡng treo giữa sườn núi.
Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch như tờ giấy, nhìn Tần Thiếu Vũ, một câu cũng không nói nên lời.
“Heo.” Tần Thiếu Vũ trên mặt mang ý cười, giọng nói lại hơi khàn. “Cũng biết trên tay ngươi có đồ vật của hắn, cần gì theo ta cùng nhau chịu chết?”
Thẩm Thiên Lăng rơi nước mắt, ôm chặt eo hắn.
“Đừng khóc.” Tần Thiếu Vũ dùng một tay ôm chặt hắn. “Lăng nhi ngoan, đừng khóc.”
Bên dưới vẫn là vách núi sâu không thấy đáy, hai người chỉ nhờ vào thanh kiếm vướng giữa sườn núi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Đây là lần đầu tiên ngươi không sợ độ cao.” Tần Thiếu Vũ chọc hắn.
Thẩm Thiên Lăng ôm hắn không nói gì.
“Sợ không?” Vết thương trên tay phải lại rách ra, cánh tay Tần Thiếu Vũ dần dần tê cứng, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành Thẩm Thiên Lăng, giống như bình thường hai người vẫn tâm tình.
“Không sợ.” Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt nhìn hắn. “Có chết thì cùng chết.”
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn, nước mắt bất ngờ rơi xuống. “Xin lỗi.”
“Buông tay đi.” Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, yên lặng nhắm mắt lại. “Ta thật sự không sợ.”~
Bạn Yết đã đọc đi đọc lại đoạn này rất nhiều lần, thật sự quá sức cảm động. Bình thường, bạn Tần luôn yêu thương, bảo vệ bạn Thẩm tới mức mà một con kiến cũng không cắn được bạn í. Trong ấn tượng của bạn Yết, bạn Tần tuy hơi hắc hắc lưu manh nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, ai mà ngờ được khi tới đường cùng, biết không thể bảo vệ được người mình yêu lại có thể rơi nước mắt. Một câu “Xin lỗi” đó vậy mà lại chứa đựng biết bao chân tình, cảm xúc và cả sự bất lực. Còn bạn Thẩm íu nhớt là thế vậy mà lại không hề có chút đắn đo gì liền nhảy theo bạn Thẩm xuống vực. Sau này khi anh trai của bạn là Thẩm Thiên Phong hỏi lại, bạn chỉ đơn giản bảo, lúc đó cũng chẳng thể nghĩ được gì, đến khi ý thức được thì đã thấy bản thân đang cùng hắn cheo leo giữa vực. Thật sự rất rất thương hai bạn. Bạn Yết xúc động quá huhu.
- Có một đoạn thời gian, hai bạn Tần – Thẩm sống ở trong một thôn trang dưới núi, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đoạn đó tuy rất bình thường nhưng lại khiến bạn Yết cảm thấy thật dễ chịu theo kiểu “giá như có thể mãi mãi cứ yên bình, an nhàn như thế”. Giữa những xa hoa, bộn bề của cuộc sống, bạn Yết từng tưởng tượng đến một cuộc sống thanh nhàn như trong bài hát “Khi chúng ta già” của Phạm Hồng Phước. Cùng với người mình yêu đọc sách, pha trà, trồng vài bông hoa, cây cải, nuôi gà,… chẹp chẹp, nhàn nhã và thoải mái biết bao. Nhưng thực tế phũ phàng, muốn nhàn nhã vô âu vô lo như thế thì bạn phải có TIỀN!!! Có thật nhiều thật nhiều TIỀN!!! Ôi, ôi, ôi… bạn Yết đau lòng quá. Thực tế thật phũ phàng.
- Đoạn thứ hai khiến bạn Yết cực kỳ, cực kỳ yêu cuốn truyện này là khi bạn Thẩm nói ra sự thật với bạn Tần. Vốn là một ảnh đế, để quay trở lại thế giới trước thì cần tập hợp đủ 9 viên linh thạch, bạn Thẩm cuối cùng đã có đủ nhưng lại không còn muốn trở về nữa, tuy vậy bạn í lại không biết nên giải thích như thế nào với bạn Tần, bởi ngay từ đầu bạn Thẩm đã gạt bạn Tần hòng giúp mình thu thập đủ linh thạch. Thấy bạn Thẩm như vậy, bạn Tần đau lòng lắm nhưng vẫn không ép mà ra ngoài nhờ đại tẩu tương lai giúp tháo gỡ khúc mắc giữa hai người. Xin được trích lại một đoạn như sau:
~“Tìm được Lam Tinh Ngọc lúc nào vậy?”. Tần Thiếu Vũ gằn từng chữ hỏi.
“Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại. “Đem đi đi, sau này đừng để ta nhìn thấy nữa.”
“Ta còn tưởng giữa hai đứa không còn bất kì bí mật nào nữa”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình lặng nhưng nghe vào có chút mất mát. “Ta còn phái người đi khắp thiên hạ tìm cho ngươi, không ngờ đã đến tay ngươi rồi.”
“Xin lỗi”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ chậm lại âm điệu, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên. “Chỉ cần ngươi nói ra, cho dù sai lầm cỡ nào ta cũng tha thứ cho ngươi.”
Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Xin lỗi.”
“Ngươi không có lỗi với ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Chưa từng có.”
Nước mắt Thẩm Thiên Lăng rơi lã chã, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
“Hồi nãy giọng điệu ta không tốt”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Có thể cho ta một chút thời gian ngẫm nghĩ không?”. Trong đầu Thẩm Thiên Lăng hỗn loạn, thật sự không biết sắp xếp từ ngữ thế nào.
“Được”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán hắn. “Có muốn ta ở bên cạnh không?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Vậy ta ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Nếu nghĩ xong thì bảo ám vệ đến tìm ta.”~
~“Ta đi xem Lăng nhi”. Diệp Cẩn bước vào trong sân.
“Giúp ta một chuyện”. Tần Thiếu Vũ gọi hắn lại.
“Chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi.
Tần Thiếu Vũ nhảy xuống đất, kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Sao ngươi không tự hỏi?”. Diệp Cẩn nghe vậy cau mày.
“Nếu hắn muốn nói cho ta biết thì sẽ không giấu đến bây giờ”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chắc là có những chuyện hắn không biết nên nói với ta thế nào.”
“Được rồi”. Diệp Cẩn gật đầu. “Ta sẽ cố hết sức.” ~
~“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Lăng. “Lần đầu tiên Thiếu Vũ mang ngươi tới Quỳnh Hoa cốc là vì Hoàng Kim Nhãn, hiện tại đã có đủ chín viên linh thạch, nếu ngươi không muốn nói cho Thiếu Vũ biết nguyên nhân thì nói với ta cũng được.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Nếu ta nói ta không phải Thẩm Thiên Lăng kia, ngươi tin không?”
Trên nóc nhà, Tần Thiếu Vũ cau mày, hai tay cũng không tự chủ siết chặt.
“Cái gì?”. Diệp Cẩn giật mình.
“Ta vốn không phải Thẩm Thiên Lăng kia”. Thẩm Thiên Lăng lặp lại lần nữa. Nếu lần này không nói rõ hai người nhất định sẽ có rạn nứt. Huống hồ giống như Tần Thiếu Vũ đã nói, nếu đã ước hẹn trọn đời thì cần thành thật với nhau, nếu không sẽ không công bằng với hắn.
“Dịch dung ư?”. Diệp Cẩn thật sự rất khó tin.
“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Đại khái là thời không giao nhau, ngươi cũng có thể xem như Tá thi hoàn hồn.”
“Càng nói càng thái quá”. Diệp Cẩn dở khóc dở cười. “Nói thêm nữa ngươi sẽ biến thành yêu tinh hô phong hoán vũ thật đó.”
“Là thật”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ta vốn không thuộc về thế giới này.”
Diệp Cẩn vươn tay đo nhiệt độ trên trán hắn.
Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, bắt đầu chậm rãi kể. Từ việc ngoài ý muốn xảy ra trong lễ trao giải, đến lúc vừa tới thế giới này không biết phải làm sao, rồi gặp được Tần Thiếu Vũ, rồi có duyên gặp được sách cổ và chân nhân, biết rằng nếu thu thập đủ hạt châu sẽ trở về thế giới kia. Nói ra từng chuyện, tảng đá trong lòng cũng dỡ xuống từng mảnh.
Diệp Cẩn lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, càng về sau càng kinh ngạc, thậm chí không biết nên nói gì.
“Ngươi tin không?”. Sau khi nói xong, Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Không tin cũng đúng thôi, nếu không phải là đương sự ta cũng cảm thấy đều là nói bậy nói bạ.”
Diệp Cẩn lắc đầu. “Ngươi để ta suy nghĩ một chút”. Lượng thông tin quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó tiêu.
“Hắn đang nghe, có phải không?”. Thẩm Thiên Lăng yên lặng hỏi.
Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, khoé mắt đỏ bừng. ~ Trích.
Trích hơi dài, nhưng bạn Yết muốn vậy ha ha. Bởi vì đoạn này rất đặc biệt với bạn Yết. Khi bạn Thẩm bắt đầu nói sự thật với Diệp Cẩn thì “Trên nóc nhà, Tần Thiếu Vũ cau mày, hai tay cũng không tự chủ siết chặt.”, chỉ đơn giản vậy thôi mà lại khiến bạn Yết thấy trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Với cả lúc bạn Thẩm hỏi “Hắn đang nghe, có phải không?”, tim bạn Yết lặng đi một lúc. Cảm thấy lạ lùng ghê, tình cảm của hai người quá sức sâu đậm.
- Bạn Yết rất thích cái ngọt của cặp Tần – Thẩm. Từ việc bạn Tần vô cùng thích “sờ bụng mỡ” của bạn Thẩm cho đến chuyện mỗi lần bạn Thẩm muốn moi thông tin gì từ bạn Tần đều bị bạn í đòi từ “hôn một cái” cho đến “hôn vài chục cái” để làm cái giá trao đổi cho sự tò mò. Thấy cưng dễ sợ. Mỗi lần thấy bản thân làm chuyện gì đó chạm đến máu hắc của bạn Tần, bạn Thẩm đều rất thức thời mà khen “Thiếu hiệp, ngươi thật anh tuấn.” khiến bạn Yết cười lăn. À, bạn Yết dễ cười lắm, hay nói đúng hơn là cái cười của bạn Yết ngộ lắm. Đứa bạn của bạn Yết từng bảo là “Sao Yết dễ cười vậy? Mấy cái Yết nói hài, Cà đọc vào chả thấy mắc cười gì hết. Chắc cái cười của Cà nó khác Yết.” Ơ hơ hơ, bạn Yết… cảm thấy rất ba chấm.
- Bạn Yết nhớ, có một cảnh Tần cung chủ đút cam cho Thẩm công tử ăn rất đáng học hỏi. Xin được trích lại như sau:
~ Tần Thiếu Vũ đút cam cho Thẩm Thiên Lăng ăn.
“Chua!” Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt.
“Chua à? Lần sau ta sẽ nếm trước.”~ Trích.
Ngọt quá sức. Còn nhớ lúc đó, bạn Yết lập tức cóp nguyên đoạn đó, quăng cho ai đó xem. Ô hô hô.
Truyện Giang hồ lắm kẻ dở hơi đã được xuất bản rồi, và khi bạn Yết biết thì nó đã ngừng kinh doanh trên tiki, trở thành một cuốn sách khó kiếm (nhưng vẫn còn khả năng kiếm được) trên thị trường sách. Bởi quá thích cuốn này, nên bạn Yết cuối cùng vẫn là cầm lòng không được mà mua nó mất tiêu rồi hu hu. Xót tiền quá!
Ngoài couple chính thì còn mấy cặp khác cũng rất cưng, nhưng bạn Yết không xì boi nữa hí hí hí.
Tới đây kết được rồi nà. Bái bai.
Trả lời