×
Menu

Tieu Yet

MỖI NGƯỜI GẶP NHAU ĐỀU DO DUYÊN PHẬN. TRÊN THẾ GIAN NÀY KHÔNG CÓ CÁI GỌI LÀ SỰ TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN.

Home

DẤU CHÂN THANH XUÂN

17 Tháng Tám, 2020

Một sớm mai giật mình bên khung cửa
Tia nắng dịu dàng rót mật vào tim
Tôi nghe gió thì thầm như muốn hỏi
Thanh xuân nơi nào, hỡi cô gái mộng mơ?

Có bao giờ bạn giống như tôi?
Trong những phút giây bề bộn giữa cuộc đời
Chợt chậm lại nhớ về thời tuổi trẻ
Môi khẽ mỉm cười trước những ký ức đã qua.

Nhớ thuở học trò cùng nhau nghịch ngợm
Dưới ánh nắng hè hái bông giữa nghĩa trang
Rồi hờn giận, rồi cười tươi nắc nẻ
Dẫu thế nào vẫn tiến bước cùng nhau.

Khi đám trẻ quê bị xua về Xì Phố
Bỡ ngỡ vô cùng những thú vị đời sinh viên
Cùng nhau sẻ chia và kết thêm bạn mới
Lập nhóm, khóc, cười trước những đổi thay.

Dòng đời đẩy đưa mỗi người một hướng
Ai cũng phải đuổi theo cơm-áo-gạo-tiền
Cùng những ước mơ đem giấu vào lồng ngực
Mang hy vọng tiến bước ngã đường riêng.

Khi những dấu chân có đôi phần chùng lại
Trước những thăng trầm mà cuộc sống tạo ra
Bạn và tôi dù mỗi người mỗi ngã
Vẫn gửi cho nhau những dòng chữ quan tâm.

Lời động viên, ủi an cùng chia sẻ
Bên tách trà thơm thấm đậm hữu tình
Chợt nhận ra nét trưởng thành trong mắt
Tiếng cười vang “tất cả sắp già rồi”.

Hai sáu tuổi vẫn chênh vênh không vững
Trong khi đồng học phần lớn đã ấm êm
Tự hỏi mỗi người bao giờ mới có thể
Đến được giấc mơ cùng hạnh phúc của riêng mình.

Gác lại sang bên những bộn bề cuộc sống
Ba lô lên đường chẳng ngại điều chi
Một chuyến đi và một thời tuổi trẻ
Những bước chân ngập ký ức đẹp tươi.

Mảnh đất nơi xa đong đầy nắng gió
Cuốn theo tiếng cười âm vang mỗi bước chân
Mồ hôi thấm đẫm cùng trái tim non trẻ
Vẫn dâng tràn nhựa sống tuổi thanh xuân.

Rồi mai này dẫu có rời xa
Bạn sẽ “già” đi giữa chốn Sài Thành ồn ã
Liệu có còn nhớ những phút giây ngắn ngủi
Của thời trẻ trâu tràn ngập tiếng cười?


Tiểu Yết.
15.07.2017

(Kỷ niệm chuyến du hí Phan Rang)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *